Giới thiệu về NukeViet; Giới thiệu về NukeViet CMS; Logo và tên gọi NukeViet; Giấy phép sử dụng NukeViet; Những tính năng của NukeViet CMS 4.0; Yêu cầu sử dụng NukeViet 4; Giới thiệu về Công ty cổ phần phát triển nguồn mở Việt Nam; Ủng hộ, hỗ trợ và tham gia phát triển NukeViet Cách cúng cho thai nhi bị bỏ: - Thắp 3 cây nhang, cháy được 1/2 cây, bắt đầu đốt quần áo giấy, đổ sữa xuống đất từ từ và nhẹ nhàng. - Đồ ăn không bỏ, chia nhau cả nhà dùng bình thường vì không phải đồ cúng cô hồn. - Cúng nửa trong nửa ngoài nhà Theo truyền thống, chính là tập Itivuttaka này, nàng đã được nghe và truyền tụng lại. Tập sớ có ghi rằng chúng tỷ kheo cũng học thuộc lòng tập kinh này, và chính tôn giả Ananda đã đọc lại bộ kinh này, trong kỳ kiết tập thứ nhất ở Ràjagahà (Vương xá). vì kinh này Đức Phật dạy rõ chân tướng sự thật, người một nhà là do bốn loại quan hệ ấy mà tụ hợp. Gia đình là như thế, mà người trong một họ cũng là như thế. Ân, oán, nợ nần nhiều, bèn biến thành cha con, anh em một nhà hay ân oán, nợ nần ít hơn cũng có thể biến thành thân thích, bầu bạn. Do đó, giữa người và người với nhau đều có duyên phận. Một trong những giọt nước mắt từ bi của Đức Quan Âm đã biến thành Đức Lục Độ Phật Mẫu (ĐưcTara Xanh) để khích lệ Ngài trên con đường Bồ Tát hạnh. Khi đó, Đức Tara Xanh đã nói với đức Quán Thế Âm rằng: "Ôi bậc cao quý, xin đừng bỏ hạnh nguyện cao thượng [Review] Đức Phật và Nàng - Chương Xuân Di Tác giả: Chương Xuân Di Thể loại: xuyên không, tôn giáo Nhân vật chính: Rajiva, Ngải Tình * Khi đọc xong trang cuối cùng đã là 3h cUZTEr8. Một cô gái, được tôn là Nữ Thần Đồng Trinh, sau khi giải nghệ trở thành hướng dẫn viên du lịch, đồng thời là người kể chuyện dân cô công chúa ở Ấn Độ cổ đại, bị truy nã, phải chạy trốn qua nhiều vương quốc trên khắp tiểu lục địa. Cuộc chạy trốn kéo dài hơn bốn mươi năm cùng với tình yêu suốt đời dành cho vị hoàng tử, sau này là Đức Phật. Cuộc đời Đức Phật Thích Ca được tái hiện với nhiều chi tiết ít được biết đến. Xã hội Ấn Độ cổ đại và đương đại. Những nhân vật của hơn năm trước và của ngày hôm nay. Những âm mưu, những cuộc truy đuổi, tình yêu và đức tin, cái mới và cái cũ… Đó là tiểu thuyết Đức Phật, nàng Savitri và tôi. Tên gốc Không phụ Như Lai không phụ khanh Giới thiệu những lời bình về cuốn tiểu thuyết "Đức Phật và nàng" - "Dư vị ngọt ngào của cuốn sách an ủi rất nhiều cõi lòng đang rối bời vì mỏi mệt của tôi." - "Cuốn sách của Tiểu Xuân, tựa hồ bàn tay kì diệu, xua tan lớp bụi thời gian, tái hiện những diện mạo sống động từ quá khứ". - "Được thấy họ vui cười, than khóc, được thấy họ hạnh phúc, đau khổ, bất chợt có ảo giác mình đang hiện hữu ở thời đại ấy". - "Mười năm lại mười năm, đời người có được bao lần mười năm để chờ đợi? Vậy mà tác phẩm cho thấy, chờ đợi cũng là một nét đẹp quyến rũ của tình yêu, được xây đắp bởi chân tình và đức tin". - "Rajiva vẫn bình thản trước tháng năm, chờ đợi cô gái mà vì nàng Rajiva tình nguyện bị đày xuống, dù là tầng sâu nhất của địa ngục." - "Đó là thứ tình cảm rất đời, không yêu không giận không xúc cảm, sao có thể từ tâm, sao có thể bác ái, sao có thể phổ độ chúng sinh". Thức đến 4h sáng để đọc xong "Đức Phật và nàng", trong lòng dấy lên trăm ngàn cảm xúc khác nhau, thậm chí khi lên trên giường để đi ngủ vẫn nghĩ về Kumarajiva, nghĩ về Ngải Tình và hơn hết là câu chuyện tình yêu của hai con người đấy - một tình yêu vượt thời gian, vượt trên thế tục để viết lên huyền thoại ở trên con đường tơ lụa 1650 năm trước. Kumarajiva là một nhân vật vĩ đại, một dịch giả nổi tiếng của Phật giáo. Ngải Tình là một cô nghiên cứu sinh ở thời hiện đại xuyên không để tìm hiểu về lịch sử. Sự ngăn cách giữa bọn họ là 1650 năm, là một bức tường lịch sử cao vời vợi. Nếu như không có chuyến xuyên không đó, nếu như không xảy ra trục trặc kĩ thuật khiến nàng trở về quá khứ sớm hơn 500 năm so với dự kiến, thì có lẽ chàng cũng vẫn cứ là một nhân vật lịch sử, còn nàng thì giống như bao người khác, hoặc có thể có một mối tình xuyên không với một vị vua chúa nào đó. Thế nhưng, Phật Tổ đã đưa nàng đến bên chàng như một lẽ tự nhiên. Duyên phận nhiều khi kỳ lạ như vậy đấy. Lần đầu gặp nhau, Rajiva 13 tuổi, Ngải Tình 23 tuổi. Có lẽ trong mắt Ngải Tình, Rajiva chỉ là một cậu thiếu niên thông minh, là một cậu học trò dễ thương mà không hề hay biết rằng mình đang dần dần đi vào lòng cậu thiếu niên khôi ngô, thông tuệ đó. Mười năm chờ đợi, chàng vẽ nàng hết bức hình này đến bức hình khác như một cách để vơi đi nỗi nhớ đang chất chứa trong lòng. Lần thứ hai xuyên không, Ngải Tình 23 tuổi còn Rajiva 23 tuổi. Hai người gặp lại nhau ở bên hồ, Rajiva đã nói "Cô đã trở lại!", một câu nói rất đỗi bình thường nhưng ẩn sâu trong đó là cả niềm vui vô bờ bến. Trong khoảng thời gian này, Ngải Tình đã nhận ra rằng mình yêu thương Rajiva, muốn bỏ chạy nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể thoát nổi. "Ghen tị với em trai, phạm phải giới luật đố kỵ, luôn mơ tưởng đến nàng, phạm phải giới luật tư dâm. Ở bên nàng lại khao khát được chạm vào nàng, phạm phải giới luật khát khao dục vọng. Ngải Tình, mười năm trước, mười năm qua, Rajiva đã luôn phá giới." Mọi ân oán đời này Đều vô thường chóng phai Cõi thế nhiều khổ não Đời người như sương mai Vì yêu nên sợ hãi Vì yêu nên ưu phiền Kẻ nào lìa được chữ "Ái" Tâm mới được an nhiên. Rajiva, lìa xa tình ái, sẽ không còn ưu sầu khổ não nữa.. Nếu nói quên là sẽ quên được thì đâu còn là " Vì yêu nên sợ hãi, vì yêu nên ưu phiền nữa." Trước mặt mọi người là một vị đại sư, nhưng trước mặt Ngải Tình, Kumarajiva cũng chỉ là một con người, cũng có "thất tình lục dục", chẳng thể thoát nổi một chữ "tình". Tình yêu giữa hai người thường đơn giản, nhưng liệu có được ở bên nhau không thì lại khác. Hiện thực thì lúc nào cũng tàn khốc và phũ phàng, Ngải Tình vẫn phải ra đi để lại một tình yêu mới chớm nở và trên hết là để cả con tim mình ở Khâu Từ. Đọc đến đoạn Ngải Tình trở về tương lai, chắc chắn ai cũng sẽ cảm động trước hình ảnh Rajiva hướng vào phòng gọi to tên Ngải Tình, tiếng kêu như xé ruột xé gan, đau đớn đến tuyệt vọng. Lần thứ ba xuyên không Ngải Tình 25 tuổi, Rajiva 35 tuổi. Hai người đã nên duyên vợ chồng, cùng nắm tay nhau du ngoạn chốn nhân gian mà không bận tâm đến lời lên án của người đời. Đời người ngắn ngủi có là bao, được ở bên nhau lúc nào đã là hạnh phúc đấy. Họ ở bên nhau, cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, vào thời điểm thống khổ của Rajiva, Ngải Tình đã ở bên cạnh, động viên chàng, cùng chàng gánh vác mọi chuyện. Bỗng dưng nhớ đến câu nói của Thương Ương Gia Thố "Tin ta, có ngày ta sẽ cùng nàng du ngoạn hồng trần.", nhưng rốt cuộc thì người đã không làm được điều đó, cảm thấy Rajiva hạnh phúc rất nhiều so với Thương Ương Gia Thố, dù cho người cũng phải chờ đợi 20 năm để được ở bên cạnh người mình yêu, nhưng có làm sao đâu, chỉ cần nắm tay nhau dạo chơi chốn hồng trần thì 20 năm hoặc hơn thế nữa cũng không đáng là bao. Lần thứ tư, Ngải Tình bất chấp tất cả để xuyên không lần cuối, thực hiện lời hứa năm xưa. Rajiva 53 tuổi - đã là một bậc đại sư nổi tiếng. Ở trong chùa Thảo Đường đấy, bọn họ gặp lại nhau trong niềm hân hoan tột độ. "Vợ của ta, nàng đã về." Và lần này, Rajiva đã chờ đến tận 16 năm để được gặp lại người thương. Trong 16 năm đó, người lúc nào cũng đem theo tấm ảnh chụp vợ mình bên người, ngủ gối đầu lên, mỗi lúc nhớ vợ mình quay quắt lại lôi ảnh ra ngắm. Chờ đợi người mình yêu, mười năm lại mười năm, đời người liệu có mấy lần mười năm để chờ? Có mấy người có thể chờ mấy chục năm trời mà vẫn thủy chung một lòng? Mười năm có là bao, chỉ cần chuyên tâm truyền bá đạo Phật, mười năm qua rất nhanh. Lời nói nhẹ nhàng tự như mây trôi, dường như đó không phải mười năm mà chỉ là mười ngày. Vài lần mười năm, thời gian dài đằng đẵng khôn nguôi, cuối cùng cũng gặp được người muốn gặp. Hỏi thế gian tình ái là chi? Có nàng ở bên, ta cam tâm tình nguyện bị đẩy xuống tầng địa ngục sâu nhất- địa ngục vô gián. Nhưng ta phải hối lỗi với Phật tổ, vì trái tim ta đã "phá giới" theo thân xác ta rồi. Vượt qua 1650 năm, bọn họ yêu nhau say đắm, gặp biết bao khó khăn vất vả nhưng cả hai vẫn không buông tay nhau ra. Bốn lần Ngải Tình xuyên không, thời gian được ở bên nhau của hai người họ tính lại cũng chỉ hơn bốn năm, lần dài nhất ở bên nhau là thời điểm khó khăn nhất của Kumarajiva, thậm chí phải bất chấp tính mạng nhưng nàng vẫn không từ bỏ. Phải yêu sâu nặng đến nhường nào mới có thể vượt qua gian khổ, vượt qua thời gian và vượt qua sinh tử cùng nhau? Giây phút Kumarajiva nói với Ngải Tình rằng "Tội cho nàng quá, mình ơi.", tôi đã khóc nấc lên, từ "Mình ơi" được thốt ra từ miệng một vị cao tăng, một vị đại sư, không chỉ đơn giản là thể hiện tình yêu với vợ mình, mà đó là tình yêu vượt lên định kiến xã hội, là một lời thề hẹn ước "chấp thủ chi tử, du tử giai lão." Tôi tin rằng khi Ngải Tình nghe được hai từ đó, tất cả mọi khổ đau của cô ấy đều được bù đắp. Giản dị nhưng vô cùng ý nghĩa. Và nếu như Phật Tổ có hiển linh thì cũng sẽ cảm động trước một tình yêu như thế, một tình yêu không toan tính, dốc hết lòng mình vì người mình yêu, một tình yêu vượt qua thời gian và không gian. Đọc xong truyện, gấp sách lại, hình ảnh hiện lên trong đầu tôi không phải là hình ảnh hai ông bà lão dắt tay nhau đi, mà là những cảnh khi hai người họ ở bên nhau rồi lại phải ly biệt. Một câu chuyện có kết thúc tốt đẹp nhưng lại khiến người ta phải day dứt khôn nguôi. Tự thẹn đa tình đoạn kiếp tu Nhập thiền khôn xóa bóng hình xưa Thế gian ai vẹn đôi đường cả Không phụ Như Lai, không phụ Nàng. Kumarajiva- Người đã vẹn được cả đôi đường, không phụ cả Như Lai lẫn nàng. Hà Phương Link truyện Đức Phật Và Nàng - Chương Di Xuân Khi Ngải Tình được hỏi có muốn chàng hoàn tục không, Ngải Tình đã quyết liệt không đồng ý. Nàng yêu chàng và hơn hết ủng hộ lý tưởng của chàng. Sự dũng cảm hi sinh đó đáng quý hơn cả. Mình ngưỡng mộ tình yêu của họ, một tình yêu sánh với thiên trường địa cửu. Đọc tới khúc bức thư của nhóc Rajiva gửi cho cha mình khóc qutr. Cảm ơn bài review của tác giả làm mình muốn đọc lại truyệnnn chương xuân di ngôn tình review tiểu xuân đức phật và nàng Gần đây bài hát “Độ ta không độ nàng” đang nhận được rất nhiều sự quan tâm của đông đảo cộng đồng mạng. Theo Ghiền review, giai điệu của ca khúc này rất dễ nghe, thậm chí có thể gây nghiện nếu bạn nghe đi nghe lại nhiều lần, tuy nhiên ca từ của bài hát lại khá ủy mị và gây ra nhiều ý kiến trái chiều. Có bạn cho rằng, đối với những người yêu thích ngôn tình, “Độ ta không độ nàng” có nội dung cực kỳ hay, khiến người đọc phải rơi nước mắt vì từng câu từng chữ trong truyện rất thấm, nhưng có quan điểm khác lại cho rằng tình yêu và Phật Giáo không thể nào đi chung với nhau như những gì ca khúc này kể cho chúng ta? Trước những tranh cãi này, Ghiền review xin mời bạn hãy cùng mình tìm đọc cuốn tiểu thuyết ngôn tình nổi tiếng của Chương Xuân Di – “Đức Phật và Nàng” Tác phẩm gốc mà Độ ta không độ nàng mượn cảm hứng í, chắc chắn bạn sẽ tìm đươc câu trả lời cho riêng mình. Nội dung Với việc am hiểu Phật Giáo sâu sắc, Chương Xuân Di đã khéo léo lồng ghép nhiều triết lý Phật Giáo vào tác phẩm của mình, đến nỗi mà khoảng 7 chương đầu toàn nói về Phật Giáo nên bạn nào không kiên nhẫn đọc sẽ dễ nản từ những trang sách đầu tiên này. Tuy nhiên để tránh đi vào lối mòn triết học và giúp người đọc dễ cảm nhận hơn, tác giả đã xây dựng câu chuyện của mình theo hướng ngôn tình kết hợp với yếu tố xuyên không kì ảo. Nội dung của tiểu thuyết kể về cô sinh viên chuyên ngành lịch sử thể kỷ 21, Ngải Tình, xuyên không về thời điểm 1650 năm về trước nhằm mục đích phục vụ cho việc nghiên cứu khoa học của cô, để rồi từ đó cô gặp vị pháp sư Kumarajiva và cùng nhau họ viết nên câu chuyện tình giản đơn mà đẹp đẽ vô cùng. Pháp sư Kumarajiva Cưu ma la thập trong tiểu thuyết này là một nhân vật có thật í các bạn. Ông là một dịch giả Phật học chuyên dịch kinh sách từ văn hệ tiếng Phạn ra tiếng Hán, góp phần truyền bá giáo pháp của Trung Quán Tông rộng rãi khắp Trung Quốc vào những năm 300-400. Câu chuyện tình của Ngải Tình và Kumarajiva diễn ra trong quá khứ gần 50 năm thời gian thực sự họ được gặp và yêu nhau chỉ vỏn vẹn chưa đến 4 năm thông qua 4 lần xuyên không của cô gái trẻ đầy nhiệt huyết. Lần thứ nhất, khi Kumarajiva 13 tuổi, anh gặp Ngải Tình trẻ trung ở độ tuổi 25 tuổi, được cô dạy tiếng Hán và truyền đạt khá nhiều kiến thức bởi lẽ cô gái là người của tương lai cơ mà. Lần thứ hai, Kumarajiva 25 tuổi gặp lại Ngải Tình vẫn đang 25 tuổi xuyên không về. Tình cảm chớm nở từ tuổi thơ, trải qua 10 năm đã trở thành tình cảm sâu đậm lúc nào không biết. Nhưng chàng vẫn là người hết lòng tu đạo, có tình cảm không dám thổ lộ, tự giận mình đã động chân tình – là trái với đạo lý tu hành. Ngải Tình đến thời kỳ này lần thứ hai vẫn hết lòng với công trình nghiên cứu khoa học của mình, thông qua việc tìm hiểu những cảnh sắc trên con đường tơ lụa vùng Trung Hoa. Giai đoạn này lồng ghép rất nhiều kiến thức và địa danh Phật Giáo khiến bạn tò mò và muốn có mặt ngay lập tức tại đó để chiêm ngưỡng và kiểm chứng. Với chính kiến thức và tư tưởng tiến bộ của người thời hiện đại, Ngải Tình đã khiến Rajiva cảm thấy nàng vô cùng đặc biệt, cảm thấy nàng là duy nhất, là độc nhất, cảm thấy tôn sùng và yêu mến nàng vô cùng. Đến nỗi Rajiva phải vì nàng và nói “Nàng có muốn ta hoàn tục không?” Nhưng rồi Ngải Tình cũng phải trở về thời hiện đại vì lượng bức xạ trong người cô do máy xuyên không tạo ra đã cao lắm rồi. 10 năm chờ đợi tiếp theo để được gặp nàng, Kumarajiva đem nỗi nhớ hóa thành động lực trong kinh kệ, trong Phật pháp, để theo đuổi lý tưởng truyền bá giáo lý đại thừa đến Trung Hoa. Tình yêu của Rajiva nhẹ nhàng, kín đáo, nhưng sâu sắc vô cùng. Vì yêu mà cố gắng, vì yêu mà vượt qua những khó khăn. Cuối cùng, năm 35 tuổi, trong lần xuyên không thứ 3 của Ngải Tình, đôi nhân tình lại gặp lại nhau và Kumarajiva đã cưới được nàng về làm vợ theo biến cố có thực của lịch sử, và Ngải Tình đã là một bánh răng trong vòng xoay lịch sử ấy, cùng nàng trải qua biết bao khó khăn trong nạn đói và chiến tranh. Mọi chuyện cứ thế xảy ra, gặp gỡ rồi chia xa. Mãi đến lần thứ 4, khi mà 16 năm nữa trong quá khứ đã trôi qua, Ngải Tình bất chấp sức khỏe để trở về với chồng vì lời hứa, tiếp tục cùng chồng vượt qua một kiếp nạn thảm khốc, cũng là thời khắc giúp chồng tiến gần hơn đến sứ mệnh cao cả thiêng liêng của mình. Chờ đợi người mình yêu, mười năm lại mười năm, đời người liệu có mấy lần mười năm để chờ? Có mấy người có thể chờ mấy chục năm trời mà vẫn thủy chung một lòng? Với nội dung như trên, chắc hẳn các bạn sẽ rất thắc mắc liệu rằng đoạn kết của tiểu thuyết này có giải quyết dứt điểm các nút thắt đã được đưa ra suốt từ đầu câu chuyện cũng như có khiến độc giả khóc hết nước mắt hay không? Có lẽ Ghiền review xin mời các bạn hãy đọc truyện để tự mình cảm nhận và trả lời cho câu hỏi trên. Tuy nhiên, hãy yên tâm một điều rằng, kết thúc của phim tuy không quá viên mãn nhưng rất phù hợp với tên tiếng Trung của tiểu thuyết này “Bất phụ như lai, bất phụ khanh” Nhân vật Tiểu thuyết này có số lượng nhân vật khá đa dạng, có thật trong lịch sử và đều để lại ấn tượng riêng cho người đọc, giúp thúc đẩy cốt truyện và làm câu chuyện trở nên hợp lý cũng như chân thật hơn. Kumarajiva, nhân vật chính có thật trong lịch sử, không xuất hiện khô khan mà hiện lên trước mắt người đọc rất sống động, được miêu tả theo từng giai đoạn trưởng thành của cuộc đời ông. Lúc nhỏ thì thông minh sáng lạn, khi trưởng thành thì đẹp trai rạng ngời rất soái ca trong trang phục màu nâu sòng, khi trung niên thì ấm áp chân thành, hết lòng vì đại nghĩa, về già thì đẹp lão – những hình tượng rất đặc trưng của thể loại tiểu thuyết ngôn tình. Qua ngòi bút của tác giả Chương Xuân Di, vị sư tăng nổi tiếng hiện lên rất người, mà đã là người thì đều có sinh lão bệnh tử, sinh ly tử biệt, vì yêu nên sợ hãi, vì yêu nên ưu phiền, vì yêu mà…ghen. Nhưng vượt lên tất cả, Kumarajiva vẫn không quên đi lý tưởng mà Phật Tổ đã phó thác cho mình. Như đã nói ở trên, có thể thấy ca khúc Độ ta không độ nàng chỉ lấy cảm hứng từ tiểu thuyết Đức Phật và Nàng thôi, chứ mọi thứ đều khác nhau hết, đặc biệt là nhân vật nữ chính. Ngải Tình – không phải là nàng quận chúa trong “Độ ta không độ nàng” chỉ có dễ thương và vì yêu mà tự vẫn. Thay vào đó, Ngải Tình rất lý trí, rất cá tính, rất hiện đại, có kiến thức và trên hết là biết hy sinh cho người mình yêu vì lý tưởng của chàng. Một nhân vật phụ mà Ghiền review khá thích, không thể không kể đến đó chính là Pusyseda, em trai của Rajiva, người thứ hai dành trọn tình yêu thuần khiết cho Ngải Tình. Không như những cuộc tình tay ba với những mưu mô tranh giành mà chúng ta thường thấy, tình cảm của Pusyseda đối với Ngải Tình rất đẹp, chắc chắn sẽ khiến bạn cảm thấy ấm áp và chân thành Tóm lại, Đức Phật và Nàng là một bộ tiểu thuyết rất hay mặc dù mang nhiều yếu tố hư cấu và kỳ ảo nhưng chuyện tình của truyện thực sự rất đẹp và đáng trân quý. Ngoài ra, qua bộ truyện này, bạn sẽ học được rất nhiều kiến thức Phật Giáo theo cách rất tự nhiên, dễ hiểu, không giáo điều, không khô khan. Đọc xong tiểu thuyết, có lẽ bạn sẽ muốn lên ngay kế hoạch để bay đến ngay con đường tơ lụa nổi tiếng được miêu tả hết sức sống động trong truyện. Nhiều bạn cứ so sánh bài hát Độ ta không độ nàng với tiểu thuyết này nhưng mình khẳng định 2 câu chuyện khác hẳn nhau nhé. Ngoài ra, mình tin rằng bạn đọc truyện sẽ cảm thấy hay hơn phim chuyển thể, bởi vì bộ phim Bất phụ Như Lai, bất phụ khanh cũng không thể nào truyền tải được hết thông điệp và ý nghĩa của truyện đâu. Hãy đọc ngay các bạn nhé. -TA- Post Views Gặp Nàng… 10 năm chờ đợi Nhớ Nàng… Rồi 10 năm lại trôi qua Yêu nàng… Và 16 năm tiếp tục đi qua “Mười năm có là bao, chỉ cần chuyên tâm truyền bá đạo Phật, mười năm qua rất nhanh” – Rajiva Trích Đức Phật và Nàng. Đời người có được bao nhiêu cái 10 năm như vậy? Tnh yêu giữa họ là khoảng 1650 năm nhưng vẫn nở rộ như đóa hoa Bỉ Ngạn mọc tại bờ Vong Xuyên “Đức Phật và Nàng” là một câu chuyện ngôn tình thuộc thể loại xuyên không. Nhưng xuyên suốt cả câu chuyện không phải là những tiểu bạch thỏ, hok phải tổng tài hắc ám, đế vương tàn bạo, càng không có nam chính pro mà biến thái, không có nữ chính ngu ngốc mà luôn tỏ ra nguy hiểm, càng không có cái thể loại vào nhà, ra vườn đến bại não…. Đã lâu lắm rồi không có câu chuyện nào khiến tôi day dứt và xao xuyến đến mức phải viết Review thế này. Tôi không giỏi trong các môn Triết hay Chính trị vậy nên chỉ nghe chữ “Phật” đã cảm thấy thâm thúy, uyên bác đến mức đau đầu. Lúc đến với Đức Phật và Nàng tôi chỉ mang theo sự hờ hững và tò mò như với bao câu chuyện xuyên thời gian khác. Để rồi đến khi đọc. Tôi đã không rời mắt khỏi những trang giấy đầy chữ này. Tôi vui theo từng niềm hạnh phúc ngắn ngủi của Rajiva và Ngải Tình. Tôi buồn theo từng nỗi đau của họ. Tôi nhớ mong theo từng năm tháng chờ đợi trong cuộc đời họ. Và khi tôi biết lý tưởng trong cuộc đời họ, tôi tự hỏi rằng lý tưởng của tôi là gì? “Tôi muốn được trải nghiệm lịch sử, tôi muốn viết một cuốn sách sử lưu danh thiên cổ giống như “Sử ký” của Tư Mã Thiên.” – Ngải Tình Trích Đức Phật và Nàng. “Truyền bá đạo Phật tại mọi nơi tôi đặt chân đến, lập ra luận thuyết mới, cứu rỗi chúng sinh, đây chính là lý tưởng của cuộc đời tôi.” – Rajiva Trích Đức Phật và Nàng. Lý tưởng thật rõ ràng, thật đáng hâm mộ. Đời có phải ai cũng biết mình muốn gì đâu! Rajiva và Ngải Tình gặp nhau chỉ do một lần trục trặc kỹ thuật trong một lần thử nghiệm xuyên thời gian. Một sự khởi đầu rất đỗi bình thường và chân thật Ngải Tình xuất hiện đột ngột trong dòng chảy lịch sự đã bám đầy bụi bặm, liệu chăng sự xuất hiện của cô là bất biến hay ngẫu biến của lịch sự. Năm ấy Kumarajiva 13 tuổi cùng mẹ đi đến tiểu quốc Wensu để thuyết pháp theo lời mời của quốc vương. Năm ấy Ngải Tình 23 tuổi, một sinh viên khoa Sử vẫn còn đang theo đuổi việc học, và chưa rõ tương lai về đâu. Họ gặp nhau giữa sa mạc hoang vu, khắc nghiệt như đánh dấu cho cuộc tình trắc trở của họ. Khi đấy giữa hai con người xa lạ, họ làm quen và dạy nhau học. Một người học tiếng Tochari, một người học tiếng Hán. Và bất chợt qua những buổi học, buổi thảo luận họ dần trở thành bạn tâm giao của nhau. Với Ngải Tình lúc bấy giờ Rajiva chỉ là một cậu học trò thông minh, dễ thương. Thế nên trong cuộc chia tay thứ nhất, Ngải Tình không có nỗi nhớ mong kia, có chăng chỉ là sự hiếu kỳ không biết liệu rằng “Vị hòa thượng vĩ đại nhất trong lịch sử” lớn lên sẽ thế nào. Với Rajiva cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên đấy đã làm biến chuyển cả cuộc đời cậu. In đậm một bóng hình mà cả cuộc đời này không bao giờ cậu quên được. Một lần trở về của Ngải Tình, chỉ đơn giản là vài tháng, với Rajiva là 10 năm ở quá khứ khắc khoải trong nỗi nhớ. Không một từ ngữ miêu tả nỗi nhớ. Nhưng khi đọc có thể cảm nhận rõ ràng qua từng bức tranh được Rajiva khắc họa lại từ những thứ nhỏ nhặt nhất. Như Ngải Tình lần đầu cưỡi lạc đà không vững, nụ cười với đôi má lúm đồng tiền xinh xắn, cái dáng vẻ ngụ gục bên bàn học. Phải nhớ một người sâu đậm tới mức nào mới có thể vẽ người đấy trong mọi dáng vẻ và sống động như vậy. Là một đại pháp sư, Rajiva phải rời xa thế tục, vứt bỏ mọi thang bậc của cảm xúc, một lòng hướng Phật. Nhưng Rajiva vẫn là người. Đâu tránh khỏi đau thương, chàng vẫn có cha mẹ, em trai. “Đức Phật nói rằng, mọi thứ trên cõi đời này đều không tồn tại. Rajiva là người tu hành, đâu có thể có “tình yêu”?” – Rajiva Trích Đức Phật và Nàng. Ngải Tình đã chứng kiến tất cả nỗi đau đó. Khi mà chàng trai với đôi mắt ướt nhòe, mặc chiếc áo nâu sòng, bờ vai gầy gò run lên bần bật vì cố gắng kiềm nén nỗi nhớ thương người mẹ vừa qua đời tại Thiên trúc. Hay khi chàng trai đấy gào khóc một mình trong đêm tối bên bờ sông Tongchang vì nỗi đau mất cha. Bắt đầu từ đấy trong tâm khảm của Ngải Tình đã tình cảm bắt đầu nhẹ nhàng biến chuyển. Từ lòng ngưỡng mộ sang một thứ tình cảm không nên có. Lần thứ hai găp nhau, Ngải Tình và Rajiva đã bằng tuổi nhau, 23 tuổi. Rốt cuộc trong lần gặp thứ hai họ cũng không trốn nổi chữ “tình”. “Nàng … có muốn Rajiva hoàn tục không?” – Rajiva Trích Đức Phật và Nàng. Một câu hỏi giản đơn đã đủ chứng minh Rajiva phải yêu Ngải Tình đến mức nào mới thốt lên được câu nói đấy. Giữa lý tưởng và tình yêu. Chọn gì đây? Rajiva hoàn toàn chênh vênh. Liệu chàng có nên giống như cha chàng Kumarayana không. Và Rajiva lựa chọn cả hai, lý tưởng và tình yêu. Điều đó cũng có nghĩa, chàng đã vi phạm giới luật nghiêm trọng nhất, yêu và lập gia đình. Giờ đây làm sao để vượt qua rào cản xã hội, làm sao để vượt qua định kiến. “Ghen tị với em trai, phạm phải giới luật đố kỵ, luôn mơ tưởng đến nàng, phạm phải giới luật tư dâm. Ở bên nàng lại khao khát được chạm vào nàng, phạm phải giới luật khát khao dục vọng. Ngải Tình, mười năm trước, mười năm qua, Rajiva đã luôn phá giới.” – Rajiva Trích Đức Phật và Nàng. Tình yêu của Rajiva và Ngải Tình rất thuần khiết và đẹp. Nhưng sự đẹp đẽ và trong sạch đó lại vấy bẩn lên thanh danh của Rajiva. Bởi vì giới luật của Phật rất nghiêm. Định kiến lâu nay của xã hội. Chỉ trích của đời nay, cái nhìn của đời sau. Rajiva mặc kệ và bất chấp tất cả. Dám làm, dám chấp nhận mọi điều, không sợ hãi hay trốn tránh. Chỉ cần Rajiva còn sống, chàng nhất định sẽ không buông tay Ngải Tình, không từ bỏ tình yêu này. “Không phụ Như Lai, không phụ Nàng” – Rajiva Trích Đức Phật và Nàng Ám ảnh tôi nhất trong đoạn này chính là tiếng Rajiva gọi Ngải Tình một cách xé lòng, thổn thức và tràn đầy tuyệt vọng khi cô ra đi sau cuộc gặp mặt lần thứ hai này. Và rồi lại thời gian lại trôi qua. Cho đến cuộc gặp mặt lần thứ ba Rajiva 35 tuổi, Ngải Tình 25 tuổi. Thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời của nhà sư trẻ tuổi này, Ngải Tình quyết định quay lại trong thời gian này. Bất chấp nỗi đau nhiễm phóng xạ do mỗi lần vượt thời gian. Chỉ với một mong muốn có thể ở bên cạnh động viên Rajiva vượt qua khoảng thời gian khó khăn này. “Lịch sử không giờ thay đổi, bánh xe vĩ đại vẫn tiếp tục lăn, bất chấp mọi vật cản. Và tôi, con người hiện đại của thế kỷ 21 đã hòa vào dòng chảy đó bằng một tên gọi nhỏ nhoi. Nhưng nếu lịch sử chứng minh tôi là có thật, thì tôi sẽ bước tiếp con đường của mình, sẽ tiếp tục ở bên cổ vũ, ủng hộ chàng.” – Ngải Tình Trích Đức Phật và Nàng. Trong 100 chương truyện, khoảng thời gian này của Rajiva và Ngải Tình đã được Chương Xuân Di dùng ngòi bút tài ba , khéo léo viết lên cả một quá trình khiến bản thân tôi cảm thấy thật sâu sắc, Đó là khi Rajiva tự nhận ra những chân lý và quan điểm vốn đi ngược lại lý tưởng của chàng. Một sự chuyển biến to lớn, đấu tranh đau khổ của Rajiva. Và tôi cũng rất thích khoảng thời gian khi mà họ cùng trải qua mọi khổ cực của sự sỉ nhục, chịu đựng cái rét thấu xương của mùa đông khắc nghiệt. Nuốt nước mắt qua ngày giữa chiến tranh bạo tàn và cái đói rỗng ruột. Đếm từng ngày trôi qua khi mà thảm cảnh người ăn thịt người xuất hiện khắp nơi…. Giữa những đau thương, cay nghiệt của cuộc sống lại là thời điểm họ trọn vẹn nhất trong tình yêu. Nắm tay nhau vượt qua tất cả. Lần Rajiva đợi Ngải Tình lầu nhất đó là 16 năm. Rajiva đã vuốt ve chiếc hộp , đã nhìn ảnh Ngải Tình, đã thầm thì rằng ta nhớ nàng bao nhiêu lần? “33… Rajiva, em quen chàng 10 năm rồi…” – Ngải Tình Trích Đức Phật và Nàng. “Ta 53 tuổi, đã quen nàng 40 năm rồi …” ” – Rajiva Trích Đức Phật và Nàng Đúng vậy, tổng thời gian Ngải Tình ở bên Rajiva không quá 4 năm. Cứ 10 năm là sự chờ mong, ngóng trông đổi lại chỉ là tháng ngày hạnh phúc ngắn ngủi. Khi đọc bức thư nhóc Rajiva gửi cho cha mình, khi kể cho cha mình nghe về những giọt nước mắt của mẹ trong 16 năm qua tôi đã không cầm được nước mắt. Phật tổ trên cao cũng phải mủi lòng trước mối tình sâu đậm này. “Đức Phật và Nàng” không chỉ đơn giản và gói gọn trong mối tình thiết tha đấy. Nó còn chứa đựng sự phức tạp trong tình cảm gia đình, mối quan hệ giữa người và người. “Đức Phật và Nàng” còn truyền tải đến người đọc một lượng kiến thức khổng lồ về lịch sử và tôn giáo như Lữ Quang, Thu Cừ Mông Tốn, Mộ Dung Siêu, về Ngũ hồ thập lục quốc …. Không những vậy người đọc còn có thể hiểu sâu hơn nữa về quá trình phát triển của Phật giáo. Và mối liên hệ giữa tôn giáo và chính trị. Chương Xuân Di quả là một tác giả có kiến thức sâu xa. Một thời đại xa xưa như vậy đều được khắc họa, sống động đến chân thật dưới ngòi bút tài tình của Chương Xuân Di. Tôi có thể hình dung thấy sự hùng vĩ của Thiên phật động Kizil, chùa Cakra, thành cổ Subash… Tôi có thể cảm thấy hơi nóng của những ngọn gió khắc nghiệt sa mạc, tiếng lục lạc leng keng trong gió, đoàn lạc đà chậm rãi bước đi trên cát…. Tất cả những thứ đấy chỉ gói gọn trong 100 chương, hai tập truyện “Đức Phật và Nàng” ————————————————————————————– Phong Tà Chấp bút!

đức phật và nàng review