Với bài chia sẻ này, Prudential hi vọng sẽ giúp bạn đối diện những sự thật phũ phàng của cuộc sống để trở nên mạnh mẽ hơn; từ đó dành thời gian quý báu của mình để vươn lên một tầm cao mới - điều mà bạn từng nghĩ mình không thể. 1. Không có ai bận rộn tới mức không thể trả lời tin nhắn của bạn Tình yêu đất nước, nó khiến ta vững vàng qua mọi cơn bão. Nó thúc đẩy ước vọng bay xa. Nó giữ cho ta sự mơ mộng và niềm ti vào những điều tốt đẹp. Tình yêu đất nước, nó mang đến cho chúng ta khao khát cống hiến đời mình không ngừng nghỉ, và vì thế ta sẽ không trở nên ích kỉ và hèn mọn, dù ở vị trí nào hay làm bất cứ công việc gì đi nữa. Tình yêu của anh nhẹ nhàng như gió,mỏng manh như nắng và rồi để lại cho em cay đắng ngút ngàn. Tôi yêu anh ấy! Cho dù đúng hay sai, chỉ cần anh ấy không buông tay, tôi cũng sẽ không buông tay. Số phận đã trả hai người dưng về lại đúng với vị trí vốn có. Ngược đường, ngược lối, ngược yêu thương… Trên đời này có một người, hơn nữa chỉ có một người, lúc nhìn núi, núi là anh, lúc gió thổi qua, gió là anh, lúc đi qua sông, sông là anh, cười là anh, mắng là anh, khóc là anh, nhớ cũng là anh, lúc không ở bên, có ngàn vạn lời muốn nói với anh, lúc có thể nói, thì một chữ cũng khó nói, ngàn vạn tơ tình, đều gửi cho anh. "Cô gái ngốc, đừng khóc." Những câu nói tình yêu hay. Hạnh phúc là thứ đi vay - Và chia tay là cái giá phải trả ! Tình yêu sẽ đến với những người luôn hy vọng dù họ đã từng thất vọng . Công Nghệ Sinh Học 29; Address: 9 Straits View, Suite 29-00 Marina One West Tower Singapore, 018937 Các Câu Nói Hay Về Tình Yêu Tan Vỡ để bạn cân bằng lại cuộc sống và tìm đến một tình yêu đích thực của riêng mình. Những gì em làm, em sẽ chịu trách nhiệm, vĩnh viễn sẽ không để bản thân mình làm tổn thương người khác. Nếu một ngày nào đó em tổn thương, nếu K9AdbV3. Chúc mừng bạn đã thêm playlist Tình Yêu Đâu Cần Nói thành công Tuyển tập những bản nhạc không lời lãng mạn, du dương như tình yêu vốn dĩ không cần nói, chỉ cần cảm nhận thôi đã hiện hữu khắp nơi quanh ta rồi... rút gọn xem thêm Biết đến Mục Nham và An Dĩ Nhược qua bộ truyện được cho là xuất sắc trong mảng tiểu thuyết quân nhân của Mộc Thanh Vũ; nhưng sự thất vọng về sư chiều chuộng thái quá và cách đối mặt với đau khổ của nhân vật nữ chính trong truyện đó khiến sự chần chừ kéo dài rất lâu trước khi dấn thân vào câu chuyện đẫm nước mắt và đau khổ này. Câu chuyện có một chút về tình bạn, một vài điều về gia đình và rất nhiều bài học về tình yêu. Hiếm khi đọc được câu chuyện nào có những luận điểm tương đồng với quan điểm đến vậy, nên thực sự đọc xong tôi khá tâm đắc. Câu chuyện tình yêu đầu tiên của Dĩ Nhược và Tịch Thạc Lương, một thể loại tình yêu thanh xuân vườn trường, kéo dài 6 năm. Tình cảm tuổi trẻ hứng khởi, tươi mới; có lẽ bởi vì khí thể tuổi trẻ nên tình cảm cứ thế mà tiến lên. 6 năm với bao lời thề non hẹn biển, cứ ngỡ chuyện gì cũng sẽ vượt qua được mặc cho những cản trở, họ nghĩ họ vẫn sẽ vượt qua. Đoạn tình cảm này thất bại, có chăng là do 4 chữ “môn đăng hộ đối” hay là do sự hèn nhát tự ti của Tịch Thạc Lương? Nhân vật này thực sự đáng trách, nhưng lại cũng vô cùng đáng thương. Đáng trách bởi vì “có yêu” Dĩ Nhược nhưng lại không đủ vững vàng, không đủ tự tin mà luôn đặt vấn đề “gia cảnh” lên hàng đầu. Đáng thương là bởi vì không phải người đàn ông này muốn thế, mà là được dạy dỗ như vậy. Khi Thac Lương bày tỏ nỗi lòng trước ngày cưới thì căn nguyên sự thất bại của tình yêu này thực ra đã sáng tỏ người đàn ông này được nuôi dạy bằng một tình yêu ích kỉ, cổ hủ và thiếu lòng vị tha. Người bố của anh, một người đàn ông không có được hạnh phúc trong tình yêu, đã đem thất bại của mình đè lên cuộc sống của đứa con. Cái “môn đăng hộ đối” ở đây không phải là một loại gia thế tiền bạc, mà cốt lõi chính của nó là thái độ với cuộc sống, là cốt cách và quan điểm sống của một người do gia đình nuôi dưỡng mà thành. Tịch Thạch Lương, anh yêu Dĩ Nhược có lẽ đủ nhiều, nhưng một người đàn ông như anh đúng là không “xứng”; thiếu đi sự mạnh mẽ quyết đoán, thiếu đi sự tự tin vào bản thân khiến Thạc Lương trong phút cuối của tình yêu trở thành một người đáng trách đáng trách khi chỉ nghĩ đến bản thân phải trải qua những gì, nhưng không nghĩ được người phụ nữ mình yêu cũng có thể phải trải qua từng đó, đáng trách khi đến lúc gặp mặt cũng không nghĩ cho mặt mũi người làm cha Dĩ Nhược mà giới thiệu gia cảnh thực với bố mình, đáng trách khi cảm thấy mình bị tủi hổ bị ngược đãi chỉ vì gia đình Dĩ Nhươc không chịu nhường bước làm một hôn lễ bớt long trọng hơn, đáng trách khi đến phút cuối buông tay nhưng lại để một mình người phụ nữ đối mặt với thiên ha… Một người đàn ông như vậy, yêu mấy cũng không thể bền lâu… Trái ngược với tình yêu của Tịch Thạc Lương, Mục Nham quả nhiên là một người “môn đăng hộ đối”. Anh mạnh mẽ quyết đoán, anh dám làm dám chịu, anh yêu cô yêu đến cả thế giới đều phải biết. “”EM CÓ ANH!” Đây là lời tâm tình của bọn họ, so với “EM YÊU ANH!” càng kiên định hơn. Đoạn tình cảm 6 tháng của An Dĩ Nhược và Mục Nham kiên định, vững vàng và đong đầy 2 chữ “tin tưởng”. Nếu so với một Thạc Lương yêu chính mình hơn hết thảy, thì Mục Nham dường như quá lý tính. Lý tính khi anh phát hiện tình yêu của mình nhưng vì suy nghĩ cho cô, cho sự khó xử của Dĩ Nhược cùng gia đình mà yên lặng rút lui, chỉ để lại một câu nói “An Dĩ Nhược, tiếc nuối lớn nhất của tôi chính là hạnh phúc của em không phải là tôi cho”. Tình cảm 2 người là dạng bất tri bất giác mà thành, có lẽ không biết từ giây phút nào, 2 người họ ỷ lại vào nhau nhiều thế, như thể một mầm chồi, cứ len lỏi len lỏi vươn ra với ánh sáng, chỉ cần thấy 1 tia sáng nhỏ, là đủ để nó vững vàng phát triển. Thật ra phụ nữ cần gì, không phải một người đẹp làm vật trang trí ngoài thân, không phải một người hộ tống đón đi đưa về, cần là cần một chỗ dựa; một chỗ dựa để thấy rằng cả thế giới này dù sụp xuống thì vẫn có anh ta lo; một chỗ dựa để khi cả thế giới đều quay lưng lại với mình thì tin tưởng rằng vẫn còn có anh ở đó. Đối với An Dĩ Nhược, Mục Nham chính là thế; là một loại “tín ngưỡng” mà không có tín ngưỡng, cô căn bản không sống nỏi, là một loại “tín ngưỡng” ăn sâu vào máu thịt mơ hồ, đến mức khi anh hôn mê không tính cô nguyện ý chuẩn bị tinh thần chờ đời một đời, khi anh vào phòng phẫu thuật lần nữa với cái chết cận kề trước mắt thì cô cũng sẵn sàng tinh thần buông tay với cuộc sống để đi theo anh. An Dĩ Nhược là một nhân vật nữ khá toàn diện, có dịu dàng có mạnh mẽ, cô kiên định trong tình yêu và thẳng thắn đối với mọi việc. Cô đủ nồng nhiệt để yêu điên cuồng, để tình yêu đối với mình như một loại sinh mệnh một loại chấp niệm, nhưng cũng đủ lý trí để nói buông là buông tay và chấp nhận một người mới. Từng cung bậc cẩm xúc của nhân vật này đều vô cùng thật, từ sự sợ hãi khi đối đầu với nguy hiểm hay sự tỉnh táo bình tĩnh cùng gan dạ khi mọi chuyện xảy ra đều rất người, rất đáng yêu. Cuối cùng tình cảm của Mục Nham và An Dĩ Nhược vẫn là một kết thúc hạnh phúc viên mãn, dù đoạn cuối tình yêu trả giá bằng 3 năm vô vọng sợ hãi thật sự rất đáng thương. Cảm thấy tác giả quá tàn nhẫn với đôi trẻ, tình yêu vốn không cần minh chứng bằng thời gian 3 năm hạnh phúc tuổi xuân của một đời người, dùng để chứng minh sự kiên trì, chấp niệm cùng tín ngưỡng trong tình yêu của Dĩ Nhược, đáng hay không có lẽ mỗi người sẽ có cảm nhận riêng. Thật sự đây là một câu chuyện với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, hỉ nộ ái ố đau thương bi kịch không sót một tí nào. Nhưng không hề lê thê dài dòng, không cần kích tình tuyệt sắc để diễn đạt tình yêu, cốt truyện chặt chẽ và cuốn hút cùng với các nhân vật được xây dựng rất có chừng mực chứ không hề bị “ngôn tình hóa”. “Khi bạn yêu một người, bạn sẵn lòng dùng một đời đi chờ đợi” 🙂 Sẽ chờ loại tình yêu này xuất hiện trong cuộc đời mình. Rất nhiều khi, tình yêu là một vết thương. Vết thương chôn sâu dưới đáy lòng, mặc dù theo thời gian trôi qua không còn chảy máu nữa, khi chạm vào vẫn sẽ đau. Đối với An Dĩ Nhược mà nói, Tịch Thạc Lương là vết thương đó, Mục Nham làm sao không phải. Đoạn ký ức hỗn độn và đau khổ ấy, tên hai người luân phiên xuất hiện, từng dao từng dao tùng xẻo qua trái tim đêm trước khi cô kết hôn Mục Nham nói "An Dĩ Nhược, em phải thật tốt."Ở ngày cưới hôm đó Tịch Thạc Lương nói "An Dĩ Nhược, đến đây chấm dứt đi."Người này, người kia, một trước một sau buông tay. Có lẽ là kể từ đó, lòng của cô, bay phất phơ đến không có chỗ dừng đèn vàng trong đại sảnh chiếu vào trong mắt An Dĩ Nhược, khiến trái tim ngủ say của cô đột nhiên hồi phục, lúc này mới phát hiện vết thương không thể bị thời gian làm phai mờ, vẫn như xưa. Cố tình giấu kín tâm sự, từ khi bước vào nơi này thì đã được lặng lẽ đánh thức, suy cho cùng cô vẫn không đủ dũng khí, nghĩ đến sắp gặp anh, nhưng so với ngẫu nhiên gặp Tịch Thạc Lương càng khiến cô luống cuống viên cảnh sát thấy An Dĩ Nhược ngớ ra ở đó hồi lâu cũng không nhúc nhích, cho rằng cô không biết phòng làm việc của Mục Nham ở đâu, khéo hiểu lòng người hỏi "Cần tôi dẫn cô đi không, An tiểu thư?"Cô ngẩng đầu, do dự một chút, nói "Có thể phiền anh hay không...""Em đã đến rồi." Âm thanh thuần phác truyền đến, không quay người cũng biết là ai, An Dĩ Nhược nghe anh mây trôi nước chảy nói "Sao tan việc muộn vậy, cũng đã chờ em khá lâu." Giọng nói thản nhiên, không có mang theo cảm giác cẩn trọng. Anh không muốn khiến cô căng thẳng, lại càng không muốn gặp mặt thì lúng túng, chỉ có làm ra vẻ thoải mái, giống như là bạn bè."Đại đội trưởng." Nhân viên cảnh sát nghiêm túc chào Mục Nham, thấy anh gật đầu, lại vùi đầu tiếp tục loay hoay máy tính."Đã lâu không gặp." Mấp máy môi, An Dĩ Nhược xoay người mỉm cười, nụ cười nhẹ. Cô cho rằng cô che giấu cảm xúc rất tốt, thực không biết một câu nói lơ đễnh như vậy cũng đã để lộ tất cả tâm tư của cô, đối mặt với anh, cô có chút căng thẳng, có lẽ, còn có chút sợ, về phần đang sợ cái gì, có lẽ ngay cả chính cô cũng nói không Nham vừa cầm áo khoác mặc vào, vừa bước nhanh xuống, đứng lại ở trước mặt của cô, nghiêng đầu xoa xoa thái dương, anh nói "Lâu rồi không gặp. Thế nào, đang giảm cân?" Đáy mắt tràn qua dịu dàng, ánh mắt sáng quắc dừng ở trên mặt cô. Có chút tâm ý, dường như không cần thiết phải che giấu nữa, cũng có lẽ thật sự quá mãnh liệt, vốn không che giấu được."Hả?" Tim An Dĩ Nhược đập mạnh và loạn nhịp, thấy anh mím môi cười, mới hiểu được anh đang nói cô gầy, hơi cúi đầu, cô nói "Đúng vậy, giảm cân thành công." Trải qua mọi thứ trước đó, cô là thật sự không thể quay lại được, cho dù Mục Nham đã rất tự nhiên, An Dĩ Nhược vẫn cảm thấy có áp lực, nhất là lúc anh nhìn mình chăm không tự nhiên của cô thu vào trong mắt, Mục Nham nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò "Bây giờ em gầy vô cùng, sức đề kháng của cơ thể sẽ giảm xuống, nếu như có thời gian thì tham gia hoạt động ngoài trời nhiều chút."Chuyện cũ thảm thiết đan xen hiện thực, dây dưa dính dấp lẫn nhau, dĩ nhiên làm cho thể xác và tinh thần cô mệt mỏi, cho dù ăn uống bình thường, vẫn ngày càng gầy đầu nhìn anh, trong mắt An Dĩ Nhược bi thương sâu sắc, cô nói "Tôi tới lấy chìa khóa, phiền anh, đội trưởng Mục."Cô gọi anh là đội trưởng Mục? Đây là lần đầu tiên cô xưng hô với anh như vậy. Trước kia cô đều là gọi thẳng tên của anh, âm thanh nhè nhẹ, Mục Nham nghe vào trong tai có một loại cảm giác rất hoàn chỉnh và hợp nhất. Nhưng, vào giờ phút này, thậm chí anh chưa kịp thấy rõ đáy mắt phức tạp và biểu cảm trên mặt của cô, cô đã cố dùng nụ cười lịch sự giấu đi hết Nham kinh ngạc, cảm thấy cô là đang dùng xưng hô này nói cho anh biết, giữa bọn họ, cái gì cũng không có, trước đây không có, sau này lại càng không có, cô, không muốn đi vào thế giới của anh."Em gọi tôi cái gì?" Anh nhìn cô, cho dù khuôn mặt khó che giấu vẻ mệt mỏi, vẻ mặt của cô vẫn tươi sáng như trước, nếu như, nếu như ánh mắt không xa cách thì anh sẽ cảm thấy giờ phút này mặt đối mặt rất hạnh nguyện ý chờ, chờ cô đi ra khỏi khói mù, nhưng anh lại đợi không được, sợ chờ đợi thêm nữa cô sẽ thực sự đi xa rồi. Anh đã buông tay một lần, anh không cho phép lại có lần thứ hai, cho nên ở lúc chịu một đấm kia của Tịch Thạc Lương, anh không coi ai ra gì cất giọng nói "Một đấm này xem như trừng phạt lúc trước tôi buông tay. Tịch Thạc Lương, anh nhớ kỹ, từ giờ trở đi, An Dĩ Nhược, tôi quyết sẽ không buông tay nữa." Có lẽ anh không có tư cách nói ra lời nói như vậy, nhưng, tự nhiên mà vậy, bất kể hậu quả, anh đã nói như vậy, sau đó cũng không có cảm thấy không Dĩ Nhược đưa mắt nhìn Mục Nham, trong giọng nói của anh mơ hồ tức giận khiến hốc mắt cô đột nhiên nóng lên, cũng không dám liếc anh thêm một cái nào nữa, có chút chật vật mà vươn tay, cô nhỏ giọng yêu cầu "Đưa chìa khóa cho tôi." Bộ dáng không được tự nhiên giống như một đứa trẻ ăn vạ, muốn lấy về món đồ chơi đã Nham mím môi liếc nhìn cô một cái, ánh mắt từ từ dịu dàng, thở dài trong lòng. Anh đây là đang làm gì? Thật vất vả chờ cô đến lại muốn ép cô đi sao? Biết rõ hôm nay cô tới để lấy chìa khóa, cả ngày anh đều đứng ngồi không yên, trước khi tan việc Đại Lực gõ mở cửa phòng của anh, cười đến mức như tên trộm "Thủ lĩnh, em có việc đi trước."Mục Nham đang xem vụ án, nhưng hình như nhìn không vô được nửa chữ, anh ho nhẹ một tiếng ra vẻ nghiêm túc nói "Hết việc thì đi, không cần báo cáo." Tiểu tử thối này, so với con giun trong bụng anh còn hiểu anh hơn, xem ra ngày thường quá mềm mỏng với cậu ta, không chỉ có cùng đám tiểu tử của nhị đội thông đồng tính kế ở sau lưng anh, còn dám cả gan mà lướt đến trước mặt anh, nhưng, hình như một chút anh cũng không có tức mặt với thờ ơ của anh, Đại Lực không sợ chết nói "Em gọi điện thoại cho An tiểu thư, tối nay cô ấy sẽ đến lấy chìa khóa." Sau đó không đợi anh nói chuyện, đi tới đặt chiếc chìa khóa ở trên bàn làm việc, "Anh chờ đi, thủ lĩnh."Anh ừ một tiếng, khi cánh cửa được đóng lại, khóe môi hơi giương lên. Ở lúc chờ cô xuống xe taxi, anh đã ở phía trước cửa sổ nhìn thấy cô, đương nhiên càng không có bỏ qua cảnh cô đứng ở bên ngoài đấu tranh. Anh nhìn cô, lại cúi đầu nhìn đồng hồ, ước chừng hai mươi phút, cô lại đứng ở bên ngoài hai mươi phút. Ngay tại lúc anh cho rằng cô sẽ xoay người rời đi, ngay tại lúc anh chuẩn bị lao xuống lầu, cô rốt cuộc đi vào. Lúc nghe nói chìa khóa ở chỗ của anh, cô đột nhiên sợ bước. Anh hiểu, cũng biết, có lẽ đi tới một bước này đã là không dễ dàng, anh không nên cưỡng cầu quá nhiều nữa, vì thế, anh chủ động đi xuống lầu, nói chuyện với cô giống như là bạn bè vậy, dù rằng không muốn khiến cô cảm thấy lúng túng, nhưng, hiệu quả rõ ràng không được tốt như mong đợi."Tối rồi, tôi tiễn em." Không trưng cầu ý kiến của cô, Mục Nham quay đầu nói với nhân viên cảnh sát đứng ở đại sảnh không dám hít thở "Lúc trực ban đi lót dạ, có việc lập tức liên lạc với thủ lĩnh của các cậu.""Đã biết. Đại đội trưởng yên tâm." Nhân viên cảnh sát ló đầu ra khỏi máy tính, nở nụ cười với Mục Nham và An Dĩ Nhược lại rụt trở đi thẳng ra ngoài, An Dĩ Nhược đành phải đi theo ở phía sau, do dự một chút, cô cố chấp nói "Không cần phiền anh, tự tôi lái về là được.""Nhất định phải khách sáo với tôi như vậy sao?" Anh không ngại chờ đợi thêm một thời gian nữa, nhưng không có nghĩa là anh muốn tiếp tục tàng hình. Cô gái này, ngoan cố hơn anh tưởng tượng. Mục Nham nghĩ thầm, nếu như cô dám nói một câu nói không xuôi tai nữa, anh tuyệt đối sẽ dùng cách không bình thường khiến cô ngậm anh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, cả người lộ ra mùi nguy hiểm, An Dĩ Nhược há miệng, không có phát ra âm thanh. Bầu trời tối đen mênh mong bát ngát, trong lòng có ngọn lửa nóng bỏng đang nhảy nhót, cô mệt mỏi và hoảng hốt."Đi thôi, lại đứng tiếp nữa em sắp đông cứng rồi." Đêm cuối thu rất lạnh, Mục Nham thấy cô ăn mặc cũng không nhiều, cởi áo khoác xuống choàng ở trên người cô, vươn tay rồi đột nhiên thu lại, anh ngăn lại xúc động muốn đi nắm tay cô, đi nhanh về phía bãi đỗ xe. Anh không muốn làm cô sợ, cô là một người phụ nữ rất mẫn khoác ngoài màu sẫm mang theo mùi nam tính đặc hữu của anh, đã lâu rồi nhưng cũng không xa lạ, An Dĩ Nhược vô thức hít sâu, chậm rãi đi theo phía sau anh. Nếu như lúc này Mục Nham quay đầu lại, lập tức sẽ trông thấy vẻ yếu đuối và quyến luyến lộ rõ trên mặt của An Dĩ sâu trong nội tâm, cô khát vọng ấm áp của anh, chỉ là, trái tim này, chung quy là bị thương quá sâu. Đối với tình yêu, cô là thật sự sợ. Thậm chí cô bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc có cái gọi là vĩnh viễn sánh cùng trời đất và vĩnh hằng bất biến hay Nham muốn trực tiếp chở cô đi ăn, dù sao người ngang ngược và bướng bỉnh ở trên xe cũng chỉ có anh, nhưng xe vừa khởi động, di động của cô đã vang lên, nghe ra là má An thúc giục cô về nhà ăn cơm, anh vô thức nhíu mày, chậm rãi đánh tay lái, cuối cùng xe vẫn là chạy về phía nhà của kiên cường hơn nữa cũng sẽ yếu đuối ở lúc đêm khuya yên tĩnh, hơn nữa sẽ theo thói quen phát tác trở lại. Dùng cơm tối với bố mẹ xong, An Dĩ Nhược trở về phòng, tắt tất cả đèn, để cho ngọn đèn và ánh trăng ngoài cửa sổ càng thêm rõ rệt, cô nhìn bóng dáng mình chiếu rõ nét trên thủy tinh, đau thương trên mặt không chỗ nào che giấu mà phản chiếu ở phía trên, có loại cảnh ngộ tự mình chia sẻ tâm tư với đến sự im lặng của Mục Nham lúc đưa cô về, nghĩ đến tay anh dùng sức nắm tay lái, cuối cùng nghĩ đến lúc gần đi anh muốn nói lại thôi, cô đột nhiên có loại xúc động muốn khóc. Ông Trời dường như luôn thích đâm ngang, vận mệnh đột nhiên tới cua quẹo làm cô còn chưa có hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, lúc này lại ép cô đối mặt với Mục Nham, làm sao mà chịu nổi, làm sao mà chịu nổi rõ Maurois[1] đã nói Con người không có giống như đồ vật có thể giữ lâu dài trong xếp xó rồi bị quên lãng, nhà cửa bị bỏ hoang thì sẽ đổ nát, quần áo bị vứt xó thì sẽ mục, tình bạn bị bỏ quên thì sẽ phai nhạt, hạnh phúc bị từ bỏ thì sẽ tiêu tan, tình yêu bị để qua một bên thì cũng sẽ hòa tan. [1] André Maurois là một tác giả người Dĩ Nhược có chút mê mang, cô không xác định mình có thật sự muốn đem những thứ tình cảm âm thầm nảy sinh này hòa tan hay không, ánh mắt dừng ở trên chậu hoa linh lan rất lâu, rất không dễ dàng tụ tập được một chút lòng tin chợt nghĩ đến Tiêu Nhiên thì lập tức bị đánh tan tác. Cuộc sống là hiện thực, bọn họ làm sao có thể giống như hoa lan vĩnh viễn không xa rời nhau?!Ngay tại lúc An Dĩ Nhược bị vây ở góc chết đau khổ giãy giụa, nhà họ Mục đang trình diễn một sự kiện bức hôn "Thảm thiết".Trong phòng khách, má Mục bất mãn trừng mắt nhìn con trai không nói một lời, dằn lại tính tình nhắc nhở "Đại Mộc, mẹ nói trước cuộc hẹn vào chủ nhật, con nhất định đàng hoàng tử tế ở nhà, không được ra cửa." Thấy Mục Nham rốt cuộc dời mắt lại, bà nói "Mẹ đã hẹn với dì Từ của con rồi, chủ nhật phải gặp mặt, con gái của bà ấy cũng tới, người trẻ tuổi các con có lời gì tán gẫu, con giúp mẹ tiếp đón khách một chút.""Mọi người muốn tụ tập thì tụ tập, nhưng đừng kéo con vào." Đưa An Dĩ Nhược về nhà xong anh bị lão phật gia gọi một cú điện thoại triệu về, đã bị tra tấn nửa giờ, anh thở dài, cuối cùng cầu xin "Mẹ, con sợ mẹ rồi, đừng sắp xếp con xem mắt nữa được không? Con trai của mẹ anh tuấn phóng khoáng, còn lo không cưới được vợ à?""Vậy ngược lại con nói xem vợ của con trai mẹ ở đâu hả? Trước đó không phải là con thề nhận trách nhiệm cam đoan cuối năm sẽ dẫn người về cho mẹ sao, người đâu?" Còn dám già mồm, má Mục không tự giác lên giọng."Con đây không phải là...""Là cái gì? An ủi mẹ? Gạt mẹ đúng không hả?" Nhắc tới chuyện đau lòng, bà giống như đứa bé khó chịu ngồi xuống bên cạnh con trai, giống như giận dỗi vậy quay mặt đi không thèm để ý tới Nham gãi gãi đầu, lấy lòng mà ôm chầm lấy bả vai của mẹ, nịnh hót mẹ già nói "Con đây không phải là cũng đang nỗ lực đấy sao, bên này mẹ bảo con ra sức, bên kia mẹ phá hỏng, còn có thể có phần thắng sao?" Anh đang suy nghĩ làm sao hẹn An Dĩ Nhược chủ nhật ra ngoài, cũng không thể bị mẹ già phá hủy kế hoạch."Bỏ đi, nói giống như là mẹ không đúng." Má Mục không chịu lép với bộ dạng này của anh, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội nói "Con nói con đang nỗ lực?" Thấy con trai toét miệng cười, vẻ mặt bà chuyển thành nghiêm túc nói "Nói thật cho mẹ biết, có phải có cô gái yêu thích rồi hay không.""Dạ, có." Mục Nham không hề kiêng dè, thành thật trả lời giống như là phạm nhận bị thẩm vấn."Thật sự?" Quá quen với trò lừa bịp qua cửa ải của anh, má Mục dĩ nhiên không tin."Còn thật hơn cả vàng." Mục Nham thu lại nụ cười, trịnh trọng gật đầu."Ai hả, mau nói với mẹ." Má Mục vừa nghe lập tức mặt mày hớn hở, kéo tay của con trai qua, răng rắc bắt đầu oanh tạc "Tên gọi là gì? Làm việc gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Dáng dấp thế nào? Tính tình có được hay không? Khi nào thì dẫn về cho mẹ xem...""Bà hỏi một hơi nhiều vấn đề như vậy, bảo nó trả lời cái nào trước hả?" Mục Thịnh từ phòng sách đi ra thì nghe thấy cuộc đối thoại của hai mẹ con, lại thấy con trai nhíu mày bộ dáng không biết làm thế nào, nhịn không được lên tiếng giảy vây cho Mục Nham "Bà làm mẹ tuyệt không xứng chức, suốt ngày giới thiệu con gái cho nó, cũng không ngại mệt." Ông đoán chiếu theo cách giày vò của vợ gần đây dám chắc Mục Nham không giữ được bình tĩnh, dứt khoát nói "Trong lòng người ta sớm đã có người, chính là con bé gọi là An Dĩ Nhược đấy.""Ai?" Má Mục rõ ràng ngớ ra một chút, nhìn Mục Nham, không xác định hỏi "Bố con nói chính là An Dĩ Nhược? Cô gái con cứu từ Myanmar về?"Mục Nham gật đầu, thấy sắc mặt mẹ già có chút bất thường, vội nháy mắt ra hiệu với ông già, Mục Thịnh cười cười, vẻ mặt phụ trách giải quyết, không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh vợ, báo cáo chi tiết quá trình và nguyên nhân xảy ra vụ việc với lãnh ra thì chính là vì dẹp yên sóng gió mấy tháng trước, Mục Nham rơi vào đường cùng nói ra tình hình thực tế với Mục Thịnh. Ngày đó ở trong thư phòng, anh nói "Bố, xin bố nhất định giúp con việc này. Nếu tiếp tục đưa tin như vậy, cô ấy sẽ bị dư luận áp đảo."Tin tức An Dĩ Nhược và Tịch Thạc Lương vừa kết hôn lại ly hôn đã náo động thành phố A, lại cộng thêm rất nhiều bài báo đã nhắc tới tên của Mục Nham, Mục Thịnh làm sao có thể hoàn toàn không biết gì cả, trầm ngâm một chút, ông cau mày nói "Đại Mộc, con nói thật với bố đi, không phải là con thật sự thích cô ấy rồi chứ?" Gừng càng già càng cay, ở ngày đó Mục Nham quái lạ lao ra khỏi nhà, ông đã mơ hồ đoán được gì đó, sau này có một lần tinh thần của anh rất sa sút, còn chủ động đề xuất đi căn cứ đảm nhiệm huấn luyện và đào tạo nhân viên cảnh sát mới, hôm nay lại cố ý về nhà nhờ ông chuyển sự chú ý của truyền thông, ngẫm nghĩ một chút thì chấp nhận, song, chuyện lớn như vậy, Mục Thịnh cần chính miệng anh nói ra."Phải. Con thích cô ấy." Mục Nham ngẩng đầu, đứng ở trước bàn sách nhìn thẳng vào mắt của bố, thong thả và kiên định nói "Ở trước khi đi Vân Nam, con đã thích cô ấy." Nếu như không có xảy ra chuyện bắt cốc, có lẽ anh còn chưa thấy rõ lòng của Thịnh không nói lời nào, đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, ánh mắt xa xôi, ông nghe thấy Mục Nham nói "Xin lỗi, bố." Xin lỗi việc đã giấu giếm trước đó, dù rằng thỏa đáng mà nói cứu người là trách nhiệm của anh, nhưng phải thừa nhận, bị thương chạy đến Vân Nam cùng thân là cảnh sát của anh không hề quan hệ, anh là vì cô mà đi, vì người anh Thịnh thở dài, phất phất tay tỏ vẻ không cần xin lỗi, trầm mặc chốc lát mới nói "Vậy dẫn đến Tịch Thạc Lương hủy hôn cũng có liên quan đến con?" Không phải trách cứ, nhưng giọng điệu lại khó nén nặng nề, tính tình Mục Nham thế nào làm bố làm sao không biết, sau khi nhìn thấy bài báo ông không có hỏi đến một câu, một nửa là xuất phát từ hiểu biết, một nửa đương nhiên là vì tin tưởng, nhưng hôm nay, nó lại...Mục Nham không lên tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận, thực ra thì anh cũng không làm rõ được trong tất cả mọi chuyện rốt cuộc mình đóng vai nhân vật gì. Anh chỉ biết, anh phải bảo vệ cô, không thể để cho cô một mình thu dọn tàn người lại, Mục Thịnh lời nói thấm thía nói "Mục Nham, bố không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của con, con không còn nhỏ, làm việc phải có chừng mực." Dừng một chút, ông cân nhắc một chút, lại nói "Ở trước khi thực hiện quyết định con phải suy nghĩ kĩ, bố không hy vọng chuyện Thư Tuệ tái diễn."Nghe vậy, lồng ngực Mục Nham tự dưng cứng lại, hóa ra, lúc còn trẻ mình phạm phải sai lầm lại để lại cái bóng cho người nhà, nghĩ đến lo lắng của bố, thậm chí anh không thể vì mình cãi lại một cuộc tình này có tuổi trẻ hết sức lông bông và kích động, cũng có nỗi đau khắc cốt ghi tâm, ở lúc có quyết định cuối cùng, anh không chỉ một lần nhắc nhở mình, quyết không thể để cho mọi thứ tái hai bố con xẹt qua một sự trầm mặc đáng kể, lúc mở miệng lần nữa thì giọng điệu của Mục Nham kiên định đến không để cho người không tin, anh nói "An Dĩ Nhược và Thư Tuệ khác nhau, con cũng không phải là Mục Nham của năm đó."Mục Thịnh nhìn thẳng anh ước chừng một phút dài, cuối cùng gật đầu, "Bố biết rồi, con đi đi."Hai bố con đối thoại rất ngắn gọn, nhưng giống như là nói hết cả đời. Mục Nham ngồi ở phòng khách suốt cả một đêm, Mục Thịnh ở thư phòng im lặng một hôm sau, ngoài mặt tất cả mọi thứ tiến hành từng bước một, không có chút khác biệt gì, bí mật, bố lại lặng lẽ nhận lời lựa chọn con trai quan trọng. Mục Thịnh là có băn khoăn, dù sao chuyện An Dĩ Nhược ly hôn huyên náo dư luận, ông không thể không lo lắng nếu như ngày nào đó hai đứa thật đến với nhau, sẽ nổi lên bao nhiêu sóng gió, song, có thể khiến Mục Nham bỏ xuống tất cả đến cầu xin ông, Mục Thịnh biết rõ con trai là động chân tình, vì hạnh phúc cả đời của nó, ông quyết định bỏ xuống mọi thứ. Vì thế, ông bảo người âm thầm đưa ra chút tài liệu, thậm chí tiếp nhận cuộc phỏng vấn của tạp vấn đề tình yêu của con trai, thái độ của Mục Thịnh và ông Tịch là hoàn toàn khác nhau, ông cho Mục nham tôn trọng và tự do lớn nhất, đổi lấy, đương nhiên cũng là kết quả khác xa. Sáng sớm gió nhẹ thổi phất qua chậu hoa linh lan trên bệ cửa sổ, cánh hoa lay động rơi xuống mấy giọt sương trong suốt, không khí trong lành tràn ngập mùi hương nhàn Dĩ Nhược cẩn thận tưới nước cho hoa, đi đến bệnh viện với Mục Nham như thường năm qua, cô đã quen với cuộc sống chờ đợi như vậy. Song, lúc đi ra khỏi nhà cô vẫn không biết, kế tiếp phải đối mặt, lại là biến chuyển số phận một lần xe thuận lợi chạy vào đường phố, di động của An Dĩ Nhược vang lên, hiển thị cuộc gọi đến là bác sĩ điều trị của Mục Nham."An tiểu thư, mời cô lập tức tới bệnh viện. Thân thể của Mục Nham đột nhiên xuất hiện dấu hiệu suy yếu trầm trọng, tôi sợ cậu ấy..."Trong nháy mắt đó, An Dĩ Nhược xụi lơ trong chỗ ngồi. Cô nhắm mắt lại, trong lòng có thứ gì đó đột nhiên bị phá hủy, ầm vang một tiếng, vỡ không khí đột nhiên trở nên mỏng manh, giống như là có người dùng sức bóp chặt cổ của cô, hít thở nhất thời khó biết là làm thế nào lái xe đến bệnh viện, chỉ biết là lúc đến Mục Nham đã được đẩy vào phòng mổ, mà hai ông bà Mục cũng đã đến đây. khóc của má Mục vang vọng ở trong hành lang mênh mông vắng vẻ, chói tai và bén Dĩ Nhược cảm giác được khí lạnh tràn qua toàn thân xuyên thấu vào trong tim, giống như đặt mình ở hầm băng, trong nháy mắt cô bị đông cứng lại, hoàn toàn không thể hít thở."Mục Nham..." Tuyệt vọng và thâm tình bật gọi ra khóe miệng, An Dĩ Nhược nắm chặt hai tay, nắm chặt lấy giống như là nắm giữ sinh mạng của anh, chỉ sợ vừa buông tay, tất cả tình yêu thương sẽ theo gió mất nỉ non xuôi chảy ở trong không khí phá thành mảnh nhỏ, có loại cảm giác thế giới sụp đổ chỉ trong phút lòng đau đớn cuối cùng cũng bức ra giọt nước mắt, trong khoảnh khắc, nước mắt cô đã rơi như năm qua, cô giống như một đứa trẻ yếu ớt dè dặt cẩn trọng mà hít thở, cô muốn đặt cược nửa đời sau này, cô là liều lĩnh như vậy, chỉ vì có thể thắng được đánh cược này. Chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?Chờ đợi của cô, tình yêu của bọn họ, rốt cuộc vẫn là không đổi được tính mạng của anh, cuối cùng vẫn phải đi sao?Đau đớn dữ dội cuồn cuộn mà đến, cả người cô bị bao phủ ở trong bầu không khí lạnh lẽo tuyệt vọng, tim bị nghiền nát triệt để, đau đến không có sức kêu Dĩ Nhược suy sụp quỵ xuống, thì thầm lời nhỏ vụn, "Mục Nham, em nên làm cái gì bây giờ?"Yếu đuối như yếu như ức giống như mảnh vụn hiện ra trong đầu. Đã từng lúng túng và gặp gỡ ngoài ý muốn, môi ấm áp của anh như lông vũ lướt qua môi của cô, mềm mại mà chạm vào khiến trái tim người ta sợ đến mức suýt nữa nghẹt thở. Ngày trước, trong chung sống ngọt ngào, trong gió lạnh đêm khuya anh ôm lấy cô đứng ở trên tầng thượng nói qua lời tỏ tỉnh không giống tỏ tình nhất, "An Dĩ Nhược, em có anh." Tình yêu triền miên của đêm tuyết tung bay, anh ôm thân thể mềm mại không xương của cô dịu dàng nói, "Dĩ Nhược, anh yêu em." anh bị thương, hình ảnh máu tươi đầm đìa cắm rể dưới đáy lòng, để cho cô rơi vào trong bàng hoàng tuyệt vọng lâu dài. Vô số ban đêm, cô đã từng liến thoắng không ngừng nói ở bên tai anh, "Mục Nham, em chờ anh..."Tất cả mọi thứ, cứ như vậy trở thành đã từng, muốn một đi không trở lại sao?Sau khi quanh đi quẩn lại, rốt cuộc vẫn là muốn âm dương cách biệt vô cùng bi thương vẽ lên dấu chấm hết sao?An Dĩ Nhược không hiểu, vì sao vĩnh viễn lại là xa xôi như vậy? Rối cuộc bọn họ là phải dùng cách như vậy đạt được nó sao? Chẳng lẽ tình yêu giữa bọn họ, nhất định phải dùng đau đớn khắc cốt ghi tâm để kết thúc?Cô không tin. Cô không chấp giới hoàn toàn bị đảo ngược, tất cả cảnh tượng đổ nát không lưu tình chút nào, đổ ập xuống nện vào trên người cô. An Dĩ Nhược khó khăn mà thở dốc, lồng ngực truyền đến từng cơn đau dữ dội, ý lạnh nhanh chóng khuếch trương, nhanh chóng lan tràn ra, lạnh đến cả người cô co rúm thức dần dần trở nên hỗn độn, ngay trước mắt trước khi rơi vào bóng tối, cô muốn, bất kể thế nào cũng phải đi cùng với Mục Nham. như không có sức giữ lại tính mạng của anh, vậy, xin ông trời cũng mang cô đi năm qua, sợ hãi tích tụ ở sâu trong nội tâm rốt cuộc vào giờ phút này bùng phát. Từ khi An Dĩ Nhược ngã xuống đã bắt đầu hôn mê sốt cao, truyền nước biển vào người cũng không có chút tác dụng nào, sốt cao kéo dài không năm ngày, cô chưa từng mở mắt, miệng không ngừng thốt ra lời nói mớ mơ hồ, nghe kỹ một chút mới biết được là gọi tên Mục đến ngày thứ sáu, lông mi cô run run một chút, từ từ mở mắt, miệng nứt nẻ giật giật, dây thanh đới hoàn toàn mất tiếng, căn bản không nói được một lời. Cô chỉ há miệng thở dốc, lại mệt mỏi nhắm hai mắt ông bà Mục cũng đi đến trước giường bệnh của An Dĩ Nhược, nhìn sắc mặt cô gái trắng bệch không có chút màu máu nào, trong lòng Mục Thịnh đã không biết là cái mùi vị cuộc ông trời muốn thế nào đây? Rốt cuộc muốn hành hạ đôi trẻ yêu nhau này đến khi nào?Ngay tại lúc An Dĩ Nhược trải qua hành trình của sự sống và cái chết, có y tá từ trong phòng bệnh của Mục Nham lao tới, "Thân thể số một khác thường."Thế giới đột nhiên rơi vào hỗn loạn chưa từng Dĩ Nhược hôn mê bất tỉnh, Mục Nham ngủ say mạng treo lơ nhà họ Ôn cũng chạy tới bệnh viện. Ôn Hành Viễn đỡ mẹ mình ngồi ở một bên, Thần Thần được Si Nhan ôm ở trước ngực, nước mắt lưng tròng nhìn chú út nằm ở trên giường bệnh. Tử Việt một tay ôm Mễ Ngư khóc sưng mắt, má Mục được Mục Thịnh dùng sức ôm vào trong ngực, thị trưởng An ôm chặt người vợ suy yếu của mình vào trong vòng tay, và Trình Mạc Phỉ tham gia công diễn ở nước ngoài xa xôi cũng về nước ngay trong họ ngừng hô hấp, ánh mắt nhìn chằm chằm ở trên người Mục Nham đang mắt chặt hai mắt, hoang mang bắt đầu quét tới mỗi một dây thần gian từng chút qua đi, đêm dài đằng đẵng rốt cuộc cũng qua, phía chân trời từ từ sáng lên ánh sáng đàn ông ngủ say hơn một ngàn ngày đêm lại mở mắt như kỳ tích, ánh mắt ảm đảm quét qua mỗi một gương mặt quen thuộc. Thật lâu sau đó, dùng hết sức lực toàn thân vẫn yếu ớt như muỗi kêu, anh hỏi "Dĩ Nhược đâu?"Trong phòng bệnh yên ắng không tiếng động, giống như là không cách nào tiếp nhận hai mặt kết quả cực đoan như lại tỉnh. Tại thời điểm tất cả mọi người dường như muốn từ bỏ hy vọng, bọn họ nghe được người đàn ông ngủ say ba năm hỏi "Dĩ Nhược đâu?"Thời gian đứng im, tại giờ phút ngừng lại này đột nhiên hiện lên sự ngạc nhiên mừng rỡ và không thể lâu sau đó, hồi phục tinh thần lại trước tiên lại là Thần dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào gò má của Si Nhan, giọng nói mang theo nghẹn ngào "Mẹ, chú út đang tìm dì Dĩ Nhược đấy."Sau đó, yên tĩnh bị tiếng khóc phá vỡ. Má Mục nằm ở trước ngực con trai khóc lóc nghẹn ngào; Má An khóc ngã vào trong lòng chồng mình; Mễ Ngư nắm chặt lấy cánh tay của Đàm Tử Việt, móng tay cũng đã cắm vào trong da thịt của anh; Trình Mạc Phỉ ngẩng đầu lên, giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt giọt giọt rơi xuống; Ôn Hành Viễn nở nụ cười, dùng sức ôm lấy bả vai của mẹ mình, lúc nhìn về phía của Si Nhan trong mắt rõ ràng có giọt nước mắt...Cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, mọi người có mặt ở đây không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn bộ trọng lượng cơ thể dựa vào trên người y tá An Dĩ Nhược ngơ ngẩn đứng ở ngưỡng cửa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt lấp lánh sóng nước, nhìn chăm chú vào trên người của người đàn ông đặc biệt tiều tụy kia, rất lâu không tìm được giọng nói của chính mình, như thể chức năng ngôn ngữ bị ngừng hoạt động, chỉ có nước mắt lặng lẽ chảy nháy mắt này, đầu óc An Dĩ Nhược trắng mờ đến chỉ còn ba chữ Anh đã tỉnh. Cô không thể nào mở miệng, mặc cho giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống. Trong hai mắt đẫm lệ mông lung, cô nhìn thấy Mục Nham nhìn mình thắm thiết, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước có gì hạnh phúc hơn so với ánh mắt nhìn nhau lúc này?!Giờ phút này thời gian tĩnh lặng đã là vũ trụ rộng lớn bao vàng của ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống trái đất, trái tim lạnh lẽo cô đơn cuối cùng được sưởi ấm. Thời gian phối hợp với bước chân chậm lại, hình ảnh giống như là cảnh phim quay chậm, An Dĩ Nhược rời khỏi vòng tay của y tá, từng bước một di chuyển về phía của Nham dùng hết sức lực toàn thân từ từ duỗi ra cánh tay gầy gò, nước mắt An Dĩ Nhược đã rơi như bác sĩ tuyên bố có lẽ anh sẽ ngủ say cả đời, cô đã chuẩn bị tốt việc chờ đợi và tiêu hao hết cả đời; anh bị đẩy vào phòng mổ lần nữa đấu tranh với tử thần, cô dường như cho rằng anh không qua nổi cửa ải này, thậm chí quyết định từ bỏ tính mạng của mình chết theo, anh rốt cuộc tỉnh lẽ, cơ hội sống vĩnh viễn chỉ xuất hiện ở lúc tuyệt vọng cuối cùng chiến tháng sau, đêm lạnh tĩnh mịch, trung tâm triển lãm thành phố tổ chức một show diễn thời trang độc đáo hừng hực khí sàn diễn trải dài to như vậy, không có màu sắc hoa mỹ rườm rà, không có màu sắc rực rỡ khiến người ta rối mắt. Có, chính là một quý ông trang trọng và trầm model thân hình cao lớn theo tiết tấu rõ ràng của tiếng trống, phóng khoáng tùy ý mà sải bước ở chính giữa sân khấu, đánh thẳng vào thị giác của mỗi người, đem sự tùy tính tự nhiên mà nhà thiết kế theo đuổi trong lòng giải thích đến mức tận cùng, đẩy cuộc trình diễn đặc biệt này đến cao chương trình sắp đến hồi kết thúc, người chủ trì mời nhà thiết kế lên sân bóng tối, một chùm ánh sáng vàng êm dịu chiếu vào trên người của người phụ nữ mặc bộ lễ phục tơ lụa màu trắng thuần. Cô ung dung bước lên sân khấu, ánh mắt dịu dàng như nước, trên khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời hiện lên nụ cười nhẹ, "Nhớ rõ ba năm trước tôi đã từng nói với một người rằng áo sơ mi của anh quá cứng không tốt để tôi lau nước mắt..." Lời còn chưa dứt, khán giả dưới sân khấu đều đã cười khẽ ra tiếng. Dừng một chút, cô nói "Sau đó anh ấy nói với tôi rằng, nếu như có thể mặc quần áo do tôi thiết kế sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."Mục Nham đứng ở trong đám người, đáy mắt sâu thẳm tỏa ra dịu dàng có thể chết người, khóe miệng từ từ cong lên, bên môi nâng lên độ cong tuyệt đẹp. Anh nghe thấy cô nói "Đêm nay mọi người xem hệ liệt quần áo nam 'My love' là tôi mất một năm hoàn thành một bộ tác phẩm, tôi đem từng chút từng chút tình yêu của tôi đối với một người đàn ông hòa vào trong thiết kế. Hôm nay, xem như là tặng cho anh một món quà, nguyện cùng anh tay nắm tay đến trọn đời."Lúc Mục Nham ngủ say năm thứ hai, An Dĩ Nhược từ bỏ ý tưởng chỉ thiết kế trang phục nữ trước đây. Cô bắt đầu cầm bút vì anh vẽ bản thiết kế, một bức lại một bức, từ áo sơ mi đến âu phục, từ quần áo trang trọng đến quần áo giản dị, lần lượt vẽ từng cái một năm nay, phòng bệnh của bệnh viện trở thành phòng làm việc của cô. Nghĩ đến người yêu lẳng lặng nằm ở bên cạnh, lòng của cô từ từ trở nên bình an, yên nghĩ, một ngày nào đó anh tỉnh lại, mặc vào trang phục nhãn hiệu 'My love' do cô thiết kế. Đây là một món quà tình yêu mà cô đặc biệt dành tặng cho mắt trong veo ẩm ướt nhìn về phía anh cách đó không xa, An Dĩ Nhược mỉm cười tuyên bố với cả thế giới, "Mục Nham, em yêu anh."Mục Nham mặc một bộ âu phục màu thẫm cắt xen vừa người lộ ra chiều cao ngọc lập, anh cúi đầu lặng lẽ nở nụ cười. Chỉ chốc lát sau, ở dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người anh chầm chậm đi lên sân khấu trải chăm chú vào cô, ánh mắt mềm mại của anh đi thẳng vào tim. Dắt tay cô, anh cất giọng trầm nhẹ nói "Ở trong ba mươi ba năm qua, tôi nhận được tình yêu vô tư của mẹ. Hôm nay, tôi quyết định mang một người phụ nữ khác vào sinh mạng của tôi." Xoay người, đối mặt với An Dĩ Nhược, anh hỏi, "Dĩ Nhược, em bằng lòng gả cho anh chứ?" Sau đó lấy ra một chiếc nhẫn toàn thân cẩn kim cương, ở chính giữa sân khấu trải dài, ở trước mặt của cô, quỳ một gối trường đột nhiên lặng yên không một tiếng động, tất cả mọi người ngừng hô hấp, ánh mắt tập trung ở trên người của đôi tình nhân nhiều lần trải qua mưa Dĩ Nhược nở nụ cười, chỗ sâu trong đôi mắt tràn đầy tình cảm lưu luyến, cất lời dịu dàng nhỏ nhẹ khẽ trách "Rõ ràng là người ta chuẩn bị cầu hôn, sao đổi lại bị anh đoạt trước rồi?"Mục Nham mím môi, nắm lấy tay của cô đeo chiếc nhẫn vào trên ngón áp út của cô, cười dịu dàng, "Đồ ngốc, con gái phải biết rụt rè."Lúc đứng lên, Mục Nham kéo cô vào trong ngực, phủ lên môi của cô, trầm nhẹ nói "Anh yêu em." Sau đó hôn cô thật chân trời xa xa, hiện lên ánh sáng rực rỡ, hy vọng giống như ánh mặt trời một góc thời gian nào đấy, quỹ đạo cuộc sống của Mục Nham và An Dĩ Nhược rốt cuộc trùng hợp. Sinh mạng vốn là gần như còn sót lại, cuối cùng được tình yêu bền chặt của nhau bổ thành viên yêu đã đến. Bọn họ sẽ hạnh phúc, không ngừng mà hạnh Hoàn chính văn -

nghe nói tình yêu sẽ đến